LIFE - The War in Laos : 無料・フリー素材/写真
LIFE - The War in Laos / TommyJapan1
| ライセンス | クリエイティブ・コモンズ 表示 2.1 |
|---|---|
| 説明 | Bản năng cho tôi biết đã đến lúc tôi phải rời khỏi nơi đây(tiếp theo).Tuy nhiên, một đêm họ đã tóm được quân Bắc Việt trong một vụ phục kích bằng mìn định hướng Claymore và đã giết chết 16 người. Các binh sĩ BV đều mặc quân phục mới, và một tù binh gần chết nói rằng năm ngày trước họ còn đang ở miền bắc VN. Thoạt đầu những người lính Nam VN còn rất ồn ào khi họ lục soát các xác chết để kiếm đồ “kỷ niệm,” nhưng rồi họ đã trở nên trầm ngâm. Nhiều người lính miền Bắc được xâm trên người những chữ “Sinh Bắc - Tử Nam,” và một người lính Nam Việt đưa cho tôi xem một chiếc mũ có viết mấy chữ “Sinh Bắc – Tử Lào.” Những người lính Nam Việt có vẻ ấn tượng vì quân Bắc Việt không có mũ sắt, quân phục thì chất lượng kém và chẳng có mang đồ ăn gì theo. Một viên sĩ quan nói với tôi: “Hãy nhìn chúng tôi nè. Giày, áo khoác, súng, đồ ăn, mọi thứ đều do Mỹ cung cấp.” Tôi nghĩ người sĩ quan này đang mang một mặc cảm tự ti.Vào lúc khởi đầu, các người lính Nam Việt nói “Chúng tôi sẽ đi Savanankhet,” nhưng bây giờ họ bắt đầu hỏi tôi, “Chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu?” Hàng ngày tên lửa bắn chính xác của quân Bắc Việt đã khiến cho các trực thăng cứu thương khó vào được. Một binh sĩ bị thương vì đạn pháo đã phải chờ 24 giờ mới có thể được trực thăng bốc ra. Trước khi trực thăng tới, các binh sĩ Nam Việt thường quét súng máy vào các bụi cây. Thế nhưng ngay khi trực thăng vừa vào đến thì quân Bắc Việt lại liền khai hỏa.Vị đại tá không vui vì bị dừng lại tại một chỗ. Ông bảo tôi, “Không ai hiểu được cách đánh của quân BV trong trận này. Vị trí phòng thủ của chúng tôi mạnh như thế, vậy mà họ vẫn đến tấn công chúng tôi. Nếu chúng tôi ở lại đây lâu ngày, chắc chắn họ sẽ mở một cuộc tấn công lớn.”Những cuộc chạm súng ban ngày càng lúc càng tăng khiến sau một tuần lễ, các cuộc tuần tra bằng xe tăng mà trước đây đã đi xa tới 1,5 km thì nay không thể đi xa hơn 200m. Bị kềm chế như vậy nhưng nhũng binh sĩ Nam Việt vẫn còn tự tin vào hỏa lực của mình, nhưng họ đã chán ngấy và nhớ nhà. Người ta đã nói với họ rằng chỉ có hai con đường mòn chính, nay thì có quá nhiều, vô số đường mòn. Bây giờ họ không còn viết chữ “Lào” trên nón sắt hay trên quần lính, mà chỉ viết thư về nhà. Họ cảm thấy mỗi ngày càng trở nên nguy hiểm hơn. Một sĩ quan cho tôi biết là với quân Bắc Việt di chuyển tự do như vậy ắt hẳn họ đã gài mìn ở phía sau chúng tôi. Ông nói: “Chúng ta vào đây chỉ mất hai ngày, nhưng để ra khỏi đây phải mất ít nhất một tuần lễ.”Tôi đã dự định sẽ ở lại cho đến hết cuộc hành quân, nhưng đạn pháo vào đây càng lúc càng nặng thêm và tôi không có mũ sắt cũng như áo giáp. Ngoài ra, bản năng Đông Dương của tôi cho tôi biết đã đến lúc tôi phải rời khỏi đây. Khi tôi đang đợi trên sân trực thăng để được bốc ra ngoài, những quả hỏa tiễn hạng nặng 122 ly đã bắt đầu rơi vào căn cứ hỏa lực. Tôi thấy chúng đang tiến về phía tôi – 100 m, 75 m, và rồi một quả đã trúng một bồn xăng sát chỗ tôi. Nó bốc cháy dữ dội nhưng may mắn đã không phát nổ. Ba vị đại tá cũng đang đợi để rời khỏi đây. Có thể họ có công việc ở hậu cứ, nhưng việc họ đợi để rời khỏi đây có vẻ kỳ lạ. Một trực thăng đã bị trúng một quả B40 và chỉ đủ khả năng để đáp xuống.Mọi người lao nhanh đến chiếc trực thăng kế tiếp, và hai binh sĩ dù bị thương nhẹ đã ngã đè lên người tôi. Đám người leo lên trực thăng đã quá tải, và một trong các vị đại tá rút súng ngắn ra để buộc người xuống bớt. Dù thế nào trực thăng của chúng tôi cũng đã cất cánh và tôi vui mừng được rời khỏi đây. Sau này tôi được biết là ngay sau đó căn cứ này đã bị pháo liên tục ngày đêm.Khi tôi rời căn cứ, tôi thấy có vẻ như tinh thần binh sĩ Nam Việt rất yếu. Bởi vì họ phụ thuộc quá nhiều vào trang thiết bị và hỏa lực máy bay của Mỹ, họ không có tinh thần độc lập, không có quyết tâm chiến đấu sắt đá như quân Bắc Việt. Về quân đội VNCH ở Nam Việt Nam tôi không thể nói, nhưng tôi thấy bi quan về tương lai của cuộc hành quân này trên đất nước Lào. |
| 撮影日 | 2010-01-17 04:12:47 |
| 撮影者 | TommyJapan1 |
| 撮影地 |

